CHÀO MỪNG, BẠN ĐẾN VỚI DIỄN ĐÀN PHÁP LUẬT VIỆT NAM .
DIỄN ĐÀN, TƯ VẤN KỊP THỜI CÁC VẤN ĐỀ PHÁP LÝ CỦA BẠN.VỀ HÌNH SỰ- DÂN SỰ- HÔN NHÂN VÀ GIA ĐÌNH- ĐẤT ĐAI- LUẬT DOANH NGHIỆP- CÁC LUẬT KHÁC...... LUẬT SƯ: TRẦN NGỌC ĐIỆP. ĐTDĐ:076.45.44.959. CẦN THƠ- VIỆT NAM.

Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2016

Bồ công anh



Ngày xưa, tôi thích loài Bồ công anh
Loài hoa dại thấp, nép lá bên đường
Loài hoa, không dáng điệu kiêu sa
Với tôi, tôi thích loài hoa dại















Lá mạnh mẽ, như loài cây sa mạc
Hoa nhạt vàng, không tựa cúc kiêu sa
Nhưng gợi tôi về, nỗi nhớ xa xăm
Nỗi nhớ về, một truyền thuyết phai phôi

Ngày ấy, cô nàng mang hương đồng nội
Dáng nàng, gió nhẹ cỏ thảo nguyên
Mắt sương trong, lúc bình minh nhú dạng
Tóc mây chiều, khi ánh nắng tà buông

Cùng chàng trai, nhìn thảo nguyên mỗi sáng
Chàng trai, làng cách bên khe núi
Nơi, bình minh ló dạng mỗi sớm mai
Nơi mỗi chiều, cùng ngắm hoàng hôn lạc

Mối tình đẹp, như loài hoa dại
Mọc đầy, trên thảo nguyên bao đời
Chỉ tàn, theo thời gian nhật nguyệt
Vĩnh cữu, như mầu xanh cỏ thảo nguyên

Có đâu ngờ, buổi bình mình sớm nọ
Gió không còn, bồng cỏ thảo nguyên
Loài hoa dại, dấu ngựa giầy nát cánh
Nát cỏ thảo nguyên, nát cả tim người


Nàng năm xưa, đã bỏ thảo nguyên xanh
Bỏ chiều về, ngắm hoàng hôn phía núi
Bỏ lời thề, sống như loài hoa dại
Nguyện rũ lá và hoa, như cỏ thảo nguyên

Nàng, theo người chưa lần hẹn ước
Bỏ lại phía đồi, thảo nguyên hoang
Theo người, như hoa theo làn gió lạ
Gió hay nhiều lời,
hoa vui, bỏ thảo nguyên xưa

Chiều nay, Bồ công bỗng ngã màu trắng nhạt
Mối tình xa xưa, tình hoa dại Bồ công
Bay theo gió về phương trời vô định
Bỏ lại cây, người trơ trọi đá thảo nguyên.

Để ngàn năm, ôm mối hận tình thiên cổ


Trần Ngọc Điệp