Hỏi ai, cho chút duyên thừa
Cho tôi một mảnh, để khoe với người
Hỏi ai, có chút tình dư
Cho tôi một chút, đêm về tương tư
Duyên thừa, một chút cho tôi
Để tôi biết giận, biết đau, biết hờn
Duyên thừa, một chút cho tôi
Để về nằm nhớ bóng người tôi yêu
Tình dư, một chút cho tôi
Để tôi, còn đứng chờ người trong mưa
Tình dư, một chút cho tôi
Để tôi còn biết đôi dòng lệ rơi
Xin ai, cho chút tình hờ
Để cho người ấy, lừa tình tôi
Để cho người dối, nhói tim tôi
Để tôi, thắm nỗi cô đơn vì tình
Xin ai, cho chút tình hờ
Cho người ấy nhớ, khi tôi xa người
Tựa vai khóc, cho người lau nước mắt
Biết để lệ tuôn, nhói tim người
Để mỗi ngày, khi trời tím lối
Nhìn hoàng hôn trôi, hỏi về đâu.
Để biết yêu là mong chờ, khắc khoải
Để khuya về, trằn trọc mắt quầng sâu
Hỏi ai, cho chút duyên thừa
Để dành môi thắm, má hồng vì ai
Hỏi ai, cho chút tình dư
Để dành dáng mỏng năm xưa vì người
Người ơi ! má hồng, đợi mãi màu phai mất
Dáng mỏng, năm xưa cũng úa chờ
Người ở đâu, để tôi ngồi mong mãi
Tôi yêu người, hơn cả chính tôi.
Nửa chừng xuân, tự mình dìu bóng lẻ
Lệ sầu, xin chảy ngược trong tim
Nửa chừng xuân, tự mình dìu bóng lẻ
Nỗi đau này, đợi hết kiếp phai phôi .
Trần Ngọc Điệp.