Nơi ấy xóm cũ, người còn cũ
Nơi nhà dừa nước, vẫn màu xưa
Nơi chiếc lu, ngã màu mưa tháng sáu
Thời gian trôi, giờ còn lại bóng xưa
Bóng, lối mòn đưa về xóm lá
Ngõ quanh, có bóng bình linh trắng
Tiếng gió sông, thổi mát tóc người
Tiếng trưa, tiếng lá nhà xào xạc
Xóm ấy, vách lá màu khô cũ
Người cũ, lối xưa tự bào giờ
Áo đó, cũng bàn bạt màu lá cũ
Màu đời, màu ngươi… xóm lá xưa
Kỷ niệm cũ, của một thời đã cũ
Thuở xóm , khói chiều chen kẽ lá
Nơi một thời, níu chân người đã cũ
Nơi một thời, níu tuổi trẻ thơ
Kỷ niệm cũ, của một thời đã cũ
Thuở, người cũ sống trong xóm lá
Thuở, mái nhà rêu mùa mưa phủ
Thuở, ngủ yên mai trời lại mọc
Chỉ thời gian trôi, không chịu cũ
Làm cảnh xưa, chắng muốn chốn dừng
Xóm lá xưa, thời gian mòn quên lãng
Còn ai người, giờ nhớ xóm xưa
Chốn xưa còn, cảnh cũ không trở lại
Mặt trời vàng, buổi sáng đàng đông
Dòng đời, không như trời mỗi sáng
Có chút, rồi loáng thoáng đổi thay
Xóm xưa, xóm cũ cũng một thời
Người xưa, người cũ cũng một đời
Ký ức, níu hoài không trở lại
Giờ buồn, ngồi nhơ nhớ chốn xưa.
Trần Ngọc Điệp