Tình Ta, tựa Bong bóng trong mưa
Chập chờn, trôi theo dòng vô định
Rồi chợt vỡ, tan thành hơi vụn
Chẳng mảnh pha lê, chỉ khói sương
Tình Ta, như mưa rào bất chợt
Có khi, đang trưa bổng mưa về
Tạnh, trời quang lấp lánh Cầu vồng
Nắng lên, tan hình chẳng biết đâu
Tình Ta, như cơn mưa sụt sùi
Ngồi, đếm hàng ngàn Bong bóng nước
Ngồi, thấy hàng ngàn Bong bóng vỡ
Tháng Chín mưa dầm, nước nổi tan
Pha lê, còn vương thành mảnh vụn
Bóng người, hôm sau người trở lại
Bóng Trăng, Rằm sau Trăng lại đến
Bóng nước mưa, vỡ chẳng có hình
Cầu Vồng nước, chỉ là ảo ảnh
Ảo ảnh, muôn đời đẹp cảnh tiên
Tiên đến, nhân gian rồi gieo khổ
Cầu Vồng, nắng lên hóa khói sương
Bóng bóng nước, lâu rồi bóng vỡ
Tình Bong bóng, có đẹp cũng tan
Sông Ngân, trời thương bắc Cầu Kiều
Vui chút, rồi gãy thành nước mắt
Trời nối sông Ngân, mưa Bong bóng
Trên cao, Thần tiên thích trêu người
Cầu Kiều, Bong bóng rồi cũng vỡ
Một nửa trời, một nửa nhân gian.
Trần Ngọc Điệp