Còn thơ, ngày bé thích Chuồn Chuồn
Còn thơ, ngày bé nghịch cầu ao
Bên kia lúa vàng, tít hàng cây
Bên đây, chiều nhìn cò về tổ
Thuở ấy, xem Chuồn Chuồn nghịch nước
Cầu ao, bông Súng bên rặng Dừa
Đôi Chuồn Chuồn, đậu trên hoa Súng
Núp cây dừa, sợ chúng nó đi
Chuồn Chuồn vàng, cong đuôi đá nước
Chuồn chuồn đỏ, đạp nước nhẹ tênh
Ao trong veo, Đỏ -Vàng in đáy
Ao lặng thinh, gợn nước lăn tăn
Em, thuở ấy đuôi gà cột túm
Tôi, thuở ấy chân đất đường quê
Thuở ấy, chúng mình không đi học
Chuồn chuồn bay, mưa thấp năng cao
Em thích, con Chuồn chuồn màu nghệ
Đôi mắt, nó bự thật ngây ngô
Tôi ưa, con chuồn chuồn đuôi đỏ
Đạp nước, ra oai giọt tóe tung
Cuộc chơi nào, cũng lúc phôi pha
Chuồn Chuồn, trưa nay chẳng thấy về
Chúng đổi ao, hay chết vòng đời
Không biết, chúng thành đôi không nhỉ?
Tôi và em, mỗi người một ngã
Chắc đời, cũng tự lũ Chuồn chuồn
Vui một tí, tung tăng một tí
Rồi, từ đây chẳng biết nơi nào
Chuồn Chuồn nước, giờ thành kỹ niệm
Ngày xưa, mình cũng thành quá khứ
Ảnh ngày xưa, mai mãi xa xăm
Mỗi lúc, vắng tênh lại ùa về
Giờ, thì lũ Chuồn Chuồn đã mất
Chẳng còn khi nao, chúng nó về
Ao xưa, tới mùa hoa Súng nở
Nước trong veo, không gợn cánh bèo
Bây giờ, Tôi xếp Chuồn Chuồn giấy
Bây giờ, Tôi vẽ màu lên đó
Buông tay, thả gió vào ao trống
Lượn lững lờ, rơi đáy nước trong.
Trần Ngọc Điệp