Dốc sỏi, ngày xưa nay còn đó
Thuở ngày, hai đứa vẫn dìu nhau
Em còn nhớ, Bằng lăng cuối dốc
Tháng tư về, tím tự hoa Sim
Em, ưa dừng dưới cây ngày ấy
Dốc thả dài, ta mỏi chân nhau
Tôi với, bẻ trái Bằng lăng nhỏ
Như nhãn đầu mùa, hái cho em
Thuở ấy, Em thương tôi nhiều lắm
Thuở ấy, Tôi Thương em nhiều lắm
Chút mồ hôi, lau trán cho Tôi
Dốc dài, Tôi lo mỏi chân Em
Em thì thầm, Em bên tôi mãi
Tôi nói, sau này mãi cho Em
Mưa lội lầy, Tôi cõng Em đi
Nắng trưa, về che lá cho Em
Hai đứa bên nhau, từ đây nhé !
Quê có nghèo, vẫn có hai ta
Cứ bằng lăng, anh hái cho em
Cứ mưa về, anh cõng trên vai
Rồi một mùa, quên mất ngày xưa
Để, dốc sỏi dài chân hun hút
Tháng Tư chưa đến, đường lầy lội
Em đi, Bằng lăng tím nhớ không ?
Tôi biết, em quên Tôi từ đó
Ngày xưa, một ngày em có thư
Ngày xưa, một mùa em có tin
Bây giờ, bằn bặt chẳng tăm hơi
Tôi biết, Em quên tôi rồi đó
Ngày xưa, có đi dặn mai về
Hôm nay, không nói lời từ biệt
Chỉ báo, pháo hồng nhuộm lối đi
Mưa rơi, là báo chiều buồn lắm
Nước mắt rơi, báo dòng kỷ niệm
Mưa rơi, dù nắng chợt vẫn rơi
Người không khóc, mà lòng trong khóc
Ta chết, vì tới ngày ta phải chết
Tình tan, vì đến lúc phải tan
Nhớ, Ta qua nhiều năm từng trãi
Bỗng một ngày, Mình có như không
Trần Ngọc Điệp