Bao nhiêu năm, không hề hối tiếc
Có một lần, để rồi xa mãi
Có thứ tưởng quen, mà xa lạ
Có thứ xa lạ, cũng chẳng quen
Bao nhiêu năm, cũng bến đò ngang
Ai đưa, ai đi cũng một lần
Gặp nhau cũng, vì chuyến đò sang
Xa, cũng vì quen chuyến chiều xưa
Em, là người lái đò qua bến
Tôi, là kẻ trể chuyến đường đêm
Mõi tay người gọi, kẻ phiền lòng
Rồi, lúc đó ta nhận ra nhau
Em, là người đưa đò bến ấy
Lạ hay quen, cũng vẫn chuyến đò
Tôi vốn lữ khách, chiều hôm đó
Quen em lái đò, quen bến sông
Rồi từ ấy, không bao giờ quay lại
Bến xưa nơi ấy, biết em còn
Cứ xem, như một lần duyện vậy
Cứ xem, như một lần xa vậy
Tôi ra đi, bến xưa có nhớ ?
Em ngày ngày, vẫn đưa khách cũ
Khách cũ đò, xưa vốn trăm năm
Còn tôi, chỉ lữ khách một chiều
Đò xưa, bến cũ cố nhân ơi !
Dẫu biết nhau, là xa từ ấy
Rồi, tôi cũng về nơi tôi đến
Rồi, em cũng chốn em xưa
Một lần, xem như chuyến đò duyên
Một lần, xem như mình không phận
Một lần, để có chuyện ngày xưa
Một lần, rồi khỏi tiếc trăm năm.
Trần Ngọc Điệp