Nghe tiếng, biết ta còn nhau đó
Bây giờ, biết dẫu còn êm ái ?
Một bước lỡ đi, là mãi mãi
Chẳng còn, thời gian tiếc hôm qua
Ngày, tóc ngang vai đến tìm tôi
Chiều Đông, sương lạnh khô hơi thở
Bàn tay em, còn buốt đường xa
Hơi, vẫn nóng tiếng vẫn khua sương
Mắt em, ngày đó xanh non lắm
Tay em, ngày ấy gầy nguộc nhỏ
Chân em, ngày ấy mỏng gót son
Vậy mà, nắm chặt hồn tôi lại
Sương chiều, che mờ bóng cây hôm
Tôi vẫn thấy, dáng em mảnh khảnh
Gây gầy, mỗi lúc đến tìm tôi
Sương chiều, sương chiều…. tôi vẫn đợi
Để, nghe tiếng nhau biết vẫn còn
Tôi sợ, một chiều không có tiếng
Tôi biết, tìm đâu hơi thở ấm
Tôi biết, chờ ai lúc trời buông
Gom lá thu, đợi mùa đông sưởi
Em vội vàng, nắm chặt tay tôi
Lá thành tro, tình mình vẫn ấm
Bếp lửa Đông sau, ta có nhau
Tôi, thương em nhiều từ thuở ấy
Lá tàn tro, cho mùa đông ấm
Trời Đông, mắt em luôn xanh thẳm
Trong tôi, rạo rực nóng lửa hồng
Tôi sợ, một ngày mất tiếng em
Một ngày, không còn bên tôi nữa
Chiều đông về, sẽ lạnh chơi vơi
Chiều đông về, lá thu không sưởi
Tôi lại nhớ, ngày em tới thăm
Tôi lại nhớ, ngày mình chờ đợi
Tôi sợ, chiều Đông không dáng trắng
Lá thu, từ đây không ai đốt
Tôi lại nhớ, mắt em thuở ấy
Tôi lại nhớ, hơi thở chiều sương
Lúc đó, tôi biết mình khóc ngất
Lệ, bây giờ đông lạnh bờ mi
Trần Ngọc Điệp.