Bỗng dưng, nơi cũ quá xa xăm
Chốn quen, sao như người trở lại
Bằng Lăng non, bên đường vừa nở
Có, biết cành xưa mấy độ hoa ?
Như, con Ve sầu kêu vào Hạ
Biết đâu, có mấy mùa Phượng trước
Hay đâu, đã mấy độ phôi pha
Chỉ biết, giờ này hoa đang rộ
Bỗng nhiên, Tôi như người mới đến
Lạc lõng, đường xưa quên nắng hoa
Xa lạ, xa tường ngói rêu phong
Chốn quen, sao như cứ đời quên
Không, ai réo Tôi vào mỗi buổi
Không, ai gọi tôi vào mỗi lúc
Như, kẻ rỗi lang thang khắp ngõ
Chờ, người gọi tên ghé vào chơi
Cánh hoa nào, vừa rớt trưa nay
Hẳn, chẳng có bao giờ trở lại
Để trở thành, Hoa lạ cành xưa
Cho, khỏi bâng khâng khỏi nặng sầu
Chốn, bao năm như người trở lại
Với hỏi, người xưa biết có quen
Với hỏi, người xưa ai có nhớ
Cảnh này, xưa cũ ….Tôi ở đây !
Bao năm quen, bỗng thành xa lạ
Chẳng có ngày xưa, chỉ bây giờ
Để mãi mãi, kẻ đợi bên lề
Để mãi mãi, như người mới đến
Tôi tự hỏi, đây phải ngày xưa ?
Tôi tự hỏi, nắng phải hôm qua ?
Tôi hỏi, mình có phải ngày xưa ?
Hay là, kẻ lạ rảo qua đường
Thôi, đành làm người mới đến
Thôi, cứ làm kẻ đợi bên lề
Như, chưa bao giờ có hôm qua
Cho, khỏi bâng khuâng khỏi nặng sầu.
Trần Ngọc Điệp