Ở đó, nhà Em đầu phố đó
Có Hoàng Lan thơn, buổi tối hương
Sáng, nắng vàng Em quyét cánh Hoàng Lan
Tiếng hương, như xa xa…. xào xạc
Thu nào, gió Heo May cũng ngược
Hoàng Lan, hoa vàng treo lủng lẳng
Hoàng Lan, hương vàng đêm thơm ngát
Chưa lần, thoảng thoảng đến sân Tôi
Ở đó, nhà Tôi cuối con đường
Đầu ngõ, cây Bàng già rơi vãi
Hoa cúc dại, cỏ vàng lốm đốm
Lá khô, hanh hanh thổi đầy sân
Em thường, tóc búi xỏa hai vai
Lắc lư ngang cổ, lúc ngoảnh cười
Hoàng Lan, sáng hương động trong sương
Chút nắng, qua khe bay nhè nhẹ
Nắng, cứ lăn dài trên sân lá
Theo tiếng chổi đưa, tiếng guốc Em
Một chút, hương rơi trong làn khói
Xa xa, mờ mờ tóc hóa nâu
Qua ngõ nhà em, mỗi sớm mai
Áo đầm hoa, lủng lẳng tóc búi vai
Chân đi guốc mộc, tay muốt dài
Chút nắng Heo may, má hồng lơi
Hoang Lan, tháng Tám hương tan chậm
Mùa Thu, sương lạnh ngủ giấc dài
Nắng còn say , chẳng buồn đánh thức
Chân Tôi lặng lẽ, nhẹ nâng qua
Sợ, lá khô xào xạc trên đường
Sợ, con Chích Chòe kêu cuối phố
Em giật mình, thấy Tôi qua ngõ
Em giật mình, biết Tôi làm thơ.
Trần Ngọc Điệp