Đau, một lần từ nay hết khổ
Khổ một lần, bỏ hết ngày xưa
Một lần, ta quên hết người thương
Nếu, nhớ xưa mượn chút hương thừa
Hương mượn, hương vay… rồi cũng nhạt
Phảng phất trăm năm, cũng bụi thừa
Hương của hoa, bên vườn của họ
Tôi kẻ qua lề, vướng áo bay
Ai, có người yêu có kẻ đưa….
Có người thương cảm, mỗi lúc buồn
Còn tôi, mãi cuộc đời bụi đỏ
Kẻ, đứng bên lề tựa bóng ma
Đời đã vui, đêm mãi quay cuồng
Đời tôi một mình, mãi lang thang
Họ có vườn, nhiều hoa trước ngõ
Tôi bên đường, ngửi chút hương vay
Thôi, lỡ nợ lần này trả hết
Đừng, trách tôi vì khổ đời này
Mùa không lạnh, nhưng lòng tê buốt
Mượn chút nắng hồng, sợ lại vay
Lần cuối có đau, là lần cuối
Rồi mai này, mãi mãi không đau
Trách nhau hoài, cũng thế mà thôi
Đời này, tôi chỉ kẻ vay hương
Tôi đã, đối mặt người em mến
Em hờn, như chưa đã quen tôi
Tôi đã, đối diện người em thương
Lệ đêm về, em đỏ bờ mi
Ngày xưa, tôi yêu em nhiều lắm
Mưa đêm về, đứng vẫn chờ em
Ngày xưa, tôi thương em nhiều lắm
Xe đạp mòn, tôi vẫn đợi em…
Lúc em buồn, khóc đẫm áo tôi
Lúc em cười, tôi về quên ngủ
Ta, qua bao năm rồi em hở ?
Mà, giờ đây tôi đứng bên lề
Từ nay, tôi làm người lặng lẽ
Lối ngày xưa, xin trả riêng em
Tôi, chọn cho mình con đường nhỏ
Để, biết rằng ta chẳng hề quen
Về bên ấy, nhớ thêm chăn ấm
Lỡ, có mùa Đông cũng sưởi người
Về bên ấy, đừng mang kỹ niệm
Để, tình yêu em mãi đằm sâu
Lời nhắn, có nhiều cũng thế thôi
Ngày xưa, bao năm rồi còn hết
Lời có nhiều, cũng là tâm sự
Vắng bóng rồi, Tôi nói với tôi.
Trần Ngọc Điệp