Trăng, ngày xưa trên Ngàn xuống giếng
Giếng, ngày xưa giếng của làng xưa
Trăng, bây giờ Trăng đi đâu trăm hướng
Giếng, bây giờ chờ mãi hóa rong rêu
Ngày xưa, nhờ Diều gởi tiếng cho Trăng
Trăng, nhẹ rơi xuống Giếng bỏ Ngàn
Nước trong veo, Trăng cười khe khẻ
Mây che, Trăng thẹn lúc làm duyên
Ngày xưa, Trăng hẹn Heo May se lạnh
Trăng hờn, Trăng giận chẳng đợi Trăng
Trăng sẽ về, mỗi mùa dẫu trể
Giếng đầu làng, cứ đen sì đứng đợi
Vẫn, nhớ mãi lời hen thề thuở trước
Mỗi Thu, dù Trăng có muộn màng
Trăng vui, ôm hình trong đáy nước
Nước thầm thì, muôn kiếp có nhau
Hôm nay, ngàn sao cao vun vút
Trời như nghiêng, Trăng chếch nơi nao
Nhân gian kháo” Quá đỉnh đầu Trăng chếch”
Giếng không tin, vì chưa lỡ bao giờ
Có người, thấy Trăng cười trên suối
Nước tóe tung, thanh trăm mảnh Trăng vui
Vào Thu, càng long lanh đáy cát
Gió lay, nước động biến trăm hình
Giếng vẫn hằng đêm, nơi làng cũ
Ngày xưa, vì khờ Trăng xuống Giếng
Ngay xưa, vì khờ Trăng thề lỡ
Giếng đen sì, chờ thềm gạch mốc rêu
Giếng ngu ngơ, mãi chốn làng xưa
Trăng đã chếch, có bao giờ rơi Giếng
Suối mênh mông, nước mát cuốn Trăng theo
Gềnh bạc đầu, trăm mảnh có thành Trăng ?
Trần Ngọc Điệp