Hết xuân, mới biết hoa tàn rụng
Có say, mới biết hôm sau mỏi
Có già, mới biết tiếc tuổi xuân
Có yêu, mới biêt lúc không còn
Vậy, đừng vội vàng thương mùa Hạ
Vậy, đừng vội vàng tỉnh cơn say
Vậy, cứ ngây thơ như thời bé
Vậy, cứ níu nhau khi vẫn còn
Mùa Đông, là để báo xuân về
Chút rượu, là để thắm màu môi
Ngây thơ, là giữ chút tuổi hồng
Một chút buồn, là vị yêu thương
Kiếp đời, mãi vẫn chẳng ai hay
Đôi mi kép lại, hẳn quên nhau
Có quay đầu, Hoàng Tuyền đã đóng
Trách nhau chi, thôi cứ tùy duyên
Danh lợi, tình thù trôi qua mắt
Lầu đài cao, cũng từ cát bụi
Được hay hối tiếc, chỉ trăm năm
Trách nhau chi, thôi cứ tùy duyên
Bỏ, là quên một thời đã có
Bao nhiêu năm, giờ thành tro bụi
Tuy, vẫn một đời Tôi nắm chặt
Có hay không, cũng đã một lần
Tôi bất biến, giữa dòng đang đổi
Người, Tôi gặp đã là nên gặp
Tình đã đưa, cũng đã nên đưa
Ta gặp nhau, vốn không có bắt đầu
Yêu nhau, để biết tình là thế
Đau hay thương… cũng đã là duyên
Chỉ, một lần hiểu nhau là đủ
Trách nhau chi, thôi cứ tùy duyên
Một ngày, ta hết cũng là duyên
Núi, có cao mãi rồi cũng tận
Suối, có dài hoài cũng thành sông
Trách nhau chi, cũng chỉ một đời.
Ân tình này, ai trả hết cho ai
Em trả cho Tôi, hay Tôi trả
Hay, mượn nhau chút tình thiên cổ
Gặp một chút thôi, thoáng lại tan
Em đến, cũng là tình kiếp trước
Em đi, cũng là phận đời sau
Chúng ta, hai người là xa lạ
Vì, xưa xưa …. Uống lệ nhân sầu.
Trần Ngọc Điệp