CHÀO MỪNG, BẠN ĐẾN VỚI DIỄN ĐÀN PHÁP LUẬT VIỆT NAM .
DIỄN ĐÀN, TƯ VẤN KỊP THỜI CÁC VẤN ĐỀ PHÁP LÝ CỦA BẠN.VỀ HÌNH SỰ- DÂN SỰ- HÔN NHÂN VÀ GIA ĐÌNH- ĐẤT ĐAI- LUẬT DOANH NGHIỆP- CÁC LUẬT KHÁC...... LUẬT SƯ: TRẦN NGỌC ĐIỆP. ĐTDĐ:076.45.44.959. CẦN THƠ- VIỆT NAM.

Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2016

Em tôi



Tôi tự hỏi, tại sao em hay buồn.
Em buồn, cứ khi chiều khuất nắng
Lúc hoàng hôn, còn mỗi bóng người
Chỉ ánh sao Hôm, thấy mắt em buồn























Em tôi đẹp, tựa sương rồng sa mạc
Nơi cằn cỗi mà lộng lẫy, kiêu sa
Có lẽ, buồn đêm về trong lạnh giá
Lạnh hoang vu, cướp vẻ đẹp em tôi

Đêm sa mạc, hướng sao không lạc lối
Ngày sa mạc, ngủ bóng sương rồng
Em tôi là cây, định chốn các vì sao
Giữ kẻ độc hành không lạc bước

Sắc thắm sa mạc, ngỡ mùa xuân lạc chốn
Người du mục quên cả đám lạc đà
Em là hoa sương rồng hoang mạc
Em tôi buồn, người du mục cũng sẽ qua

Kẻ du mục qua, biết ngày trở lại
Để sương rồng kiêu sa, trơ trọi sầu
Khóc, sương rồng cũng một kiếp hoa
Khiếp hoa, vương vãi chốn hoang buồn


Tôi yêu nhiều, loài sương rồng hoang mạc
Vì loài đó, chứa mầu bóng em tôi
Em tôi, hay buồn trong đêm lạnh
Tôi sẽ là sao, giá lạnh cùng em



Ngày, tôi sẽ làm người du mục
Ngủ say miên, dưới gốc sương rồng
Miền sa mạc mênh mông, trống rỗng
Có cuộc tình, bất diệt em và tôi

Em tôi, tựa cây sương rồng sa mạc
Nở hoa trong cằn cỗi, hết hoang vu
Em tôi, tựa cây sương rồng sa mạc
Hay buồn, làm người du mục vướng chân.

Trần Ngọc Điệp