Cây níu lá, cứ mỗi độ thu về
Sợ lá đi, cây một mình trơ trọi
Không lá, cành thu trơ lại cuống
Cây buồn nhựa chết, mốc rêu phong
Cây níu lá, cứ mỗi độ thu về
Thu se lá vàng màu áo mới
Cây thu ứa nhựa, khóc lá rơi
Nắng hoe, gió vàng phe phẩy lá
Cây không lá, mùa thu lặng lẽ
Chỉ còn tiếng rít gió heo may
Chỉ còn nhựa bám, loang thân vỡ
Vội sạm đem, màu đỏ nắng chiều
Lá màu thu, cây không giữ được
Cây tự trách mình, để lá đi
Lá cứ hờn, cây không cố níu
Để chiếc lá vàng, liệng nghiêng rơi
Lá không biết, cây đang ứa nhựa
Lá trách cây, cây tự trách mình
Dẫu mua thu, lá vàng xa cuống
Cây gầy không buồn, trách mùa thu
Cây buồn trách, sao không giữa được
Một chiêc lá vàng, tận cuối thu
Mùa thu đến, thay vàng cho lá
Cây sạm xù xì, thu rước lá đi
Lá không biết, mùa thu đuối sức
Cây níu lá xanh đã bao mùa
Thu đến, choàng áo vàng màu lá
Cũng mùa thu dẫn lá vàng theo
Lá vàng, nắng đỏ chung màu quyện
Vàng săc lá bay, liệng trời thu
Cây khô, xù xì bơ vơ đứng
Nhựa đen, thân mốc phủ rêu xanh
Cây tự trách mình, chẳng trách ai
Thu se áo màu, thay cho lá
Lá vàng khoe sắc áo, theo thu
Cây trơ ứa nhựa, khóc lá vàng
Trần Ngọc Điệp