CHÀO MỪNG, BẠN ĐẾN VỚI DIỄN ĐÀN PHÁP LUẬT VIỆT NAM .
DIỄN ĐÀN, TƯ VẤN KỊP THỜI CÁC VẤN ĐỀ PHÁP LÝ CỦA BẠN.VỀ HÌNH SỰ- DÂN SỰ- HÔN NHÂN VÀ GIA ĐÌNH- ĐẤT ĐAI- LUẬT DOANH NGHIỆP- CÁC LUẬT KHÁC...... LUẬT SƯ: TRẦN NGỌC ĐIỆP. ĐTDĐ:076.45.44.959. CẦN THƠ- VIỆT NAM.

Thứ Năm, 22 tháng 12, 2016

Mất



Gặp nhau, từ lúc ban sơ ấy
Mắt sáng, ngây thơ ngác ngơ tìm
Gặp nhau, không biết ở thuở nào
Mà phận chung, định mệnh lạc loài






















Ngày, tôi bơ vơ người vô định
Ngày, em buồn bã kẻ lạc loài
Rồi gặp nhau, như là định mệnh
Giữa dòng người, bỗng nhận ra nhau

Thân hiện tại, một thời quá khứ
Giống tội lỗi, đem từ kiếp trước
Để kiếp này, bỗng nhận ra nhau
Rồi tiếp kiếp trầm luân, khổ ải

Vì một ngày, có đứa bỏ nhau đi
Đứa còn lại, mồ côi kiếp khổ
Cứ trời khuya, than khóc tìm người
Giống đời mô côi, quỳ trước mộ

Gió đông về, thân lạnh cô liêu
Nhớ về thời, ấm áp đêm xưa
Nhớ về thời, vui đùa mỗi buồi
Nhớ về thời, quấn quýt phôi phai

Trở lạnh, có nhau cùng hơi thở
Ấm lòng tay, mặc gió cứ lùa
Giờ mồ côi, đêm khuya nhớ gọi
Tìm một người. biết gọi nơi đâu


Người đó, đi về nơi không rõ
Để chơi vơi, cứ chiều tắt nắng
Mồ côi tiếng gọi, vẳng tên ai
Người đó, giờ nơi nào nghe thấy

Thôi, thì cứ lặng thầm thân kẻ ở
Mỗi chiều về, tìm người đã mất
Lạnh lẽo cô đơn, giá thân gầy
Một đời, hiu hắt tiếng gọi người.

Trần Ngọc Điệp