Ai xui, cho cỏ héo bên đường
Chưa hết trăm năm, nằm ngã rạp
Cho, loài ong bướm chẵng lối về
Cho, đường thêm trống nắng sạm da
Ai xui, cho rượu còn một ít
Mà, mùa đông thì đến vội vàng
Rượu hết, cơn say hoài không tới
Cho, mới chiều đông đã thấu tim
Ai xui, cho mùa xuân hối hả
Một đêm, hoa trắng xóa trên cây
Cơn gió lay, xác màu ngâu gốc
Như, ngỡ hôm qua trận dông về
Ai xui, cho mùa thu vàng nắng
Hanh hanh, lá vội rớt xa cành
Cho con nai rừng, đạp vỡ tan
Thành tiếng khóc than, buổi khói vàng
Ai xui, cho người mái đầu xanh
Hôm xưa, vừa chải nắng bên thềm
Tay ngà, ai nghe vuốt buông lơi
Để đi qua, tiếc mãi một đời
Ai xui, cho em đến bên tôi
Vòng tay , tiếng thở cũng ngọt ngào
Rồi một chiều, hoàng hôn cuối ngõ
Thoáng sáng mai, biền biệt em đi
Tôi, hay nhìn cây úa bên đường
Để biết, dòng đời xanh rồi héo
Tôi, hay nhìn lá rơi trước ngõ
Để biết, xào xạc chút rồi vàng
Tôi, hay uống rượu dưới trời đông
Hơi nóng, xua tàn đi nổi lạnh
Cho đời, cứ mãi mãi hôm qua
Chập chiều đông, ta hóa trăm năm.
Trần Ngọc Điêp