Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn
Có, gặp nhau trong kiếp cũng hững hờ
Có, gặp nhau cũng như đã hư vô
Vì tình xưa, gởi vào hồn hoa đỏ
Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn
Tương tư , cho màu hoa thắm máu
Nơi, ta hóa thành mùa thu đỏ
Nơi, em hóa thành trắng tinh khôi
Ngày xưa, hẹn trăm năm môt cõi
Có kiếp, ngày sau ta sẽ tìm nhau
Rồi, nước mắt thắm thành hoa lệ
Ngàn năm, đến hạn lại quên nhau
Người về, nơi ấy thành hoa trắng
Tóc xỏa bờ vai, áo điểm mây
Tôi, ở lại tương tư màu hoa đỏ
Ngàn năm, hết hạn lại mất nhau
Mùa thu, mùa thu… thắm lối đi
Ngày xưa, gởi tình cho hoa đỏ
Ai, vô tình đưa hương về bên ấy
Để bây, giờ mãi mãi lá không hoa
Mùa thu, loài có hoa không chờ lá
Mùa thu, loài có lá chẳng chờ hoa
Để, lỡ gởi tình vào mùa thu đỏ
Để, bây giờ ta hoa ngu ngơ
Thuở xa xa, hai ta có hẹn thề
Lờ mở, một thuở đã yêu sâu
Hẹn, thế gian trăn măm tình ngắn ngủi
Gởi tình hoa đỏ, đợi kiếp sau
Bây giờ, ta ngồi than thành lệ
Ai vô tình, thêm hoa màu trắng
Ai vô tình, tách biệt thành hai
Ngàn năm, qua rồi chẳng nhận ra nhau
Than chi, sao trời ưa xui khiến
Tạo chi, loại hoa đỏ thắm bên đường
Cho người, gởi nhầm tình thiên cổ
Để, kiếp này mãi mãi quên nhau
Trần Ngọc Điệp