Khi, gió về lại thấy lá rơi
Khi, nắng về lại thấy tiếng trưa
Khi, mưa về lại tiếng ngói kêu
Khi, em về lại nhớ ngày xưa
Lá rơi xào xạc, phải bước em ?
Ngói kêu mưa, phải tiếng em ?
Nắng ban trưa, phải màu áo em ?
Xa xa, dáng xưa về tới ngõ
Tôi là người hay mang tâm sự
Thấy, nắng bên thềm nhớ áo ai
Tôi là người hay mang tâm sự
Nghe, tiếng lá rơi tưởng em về
Tôi là người hay mang tâm sự
Khi, mưa về tôi nhớ tiếng em
Tôi là người hay mang tâm sự
Khi, đêm về tôi khóc ngày xưa
Nắng làm chi, tôi buồn theo lá
Mưa làm chi, tôi buồn theo tiếng
Gió làm chi, nước len song cửa
Cứ ngỡ từ xa, lệ em về
Bao năm, rồi đó em ra đi
Mà trong tôi, cứ vẫn ngây thơ
Tóc mai nâu, nụ cười lặng lẽ
Vẫn tay gầy, áo trắng qua hông
Bao năm, rồi đó em ra đi
Đên đên, vẫn ngây thơ trở về
Như, loài hoa nở muộn bên đường
Nhành hoa ngày xưa, anh vừa hái
Ngày thơ ngây, xưa ta không nói
Như, hoa chưa kịp nở vào mùa
Để, bây giờ mơ sảng trong đên
Nửa khuya về, miệng cười khúc khích
Trần Ngọc Điệp